₫2024 12 16 uk88 life
2024 12 16 uk88 life-Tết năm nào cũng vậy, dù thế nào, mẹ tôi cũng ráng may cho tôi được một bộ đồ mới, trong bếp nhà tôi luôn có nồi thịt kho hột vịt với một chum dưa cải nhỏ được lèn chặt bằng cái thớt gỗ khá nặng. Mùng một, tôi xúm lại với đám bạn quê, đặt “bầu cua cá cọp” ở đầu hẻm, uống đá me, sương sáo… dưới bóng cây sâm ở cạnh mé sông. Tôi thường thích đi qua khu phố có nhiều người Hoa ở. Đó là một dãy phố cổ với mái ngói âm dương rêu phong nhàn nhạt, tôi có một cô bạn học nhỏ ở đấy! Nhà cô là hiệu thuốc Bắc, ông nội cô là một thầy thuốc khá nổi tiếng ở phố huyện, ông ấy thường đứng trầm ngâm bên quầy, còn bà nội cô, tóc bạc cắt ngắn, áo sẩm cài nút một bên, ngồi trên ghế mây, có lúc trông như pho tượng. Thi thoảng, khi đi ngang qua nhà cô bạn ấy, tôi được cô tặng cho một nụ cười bí ẩn, lòng tôi nghe xao xuyến, bồi hồi… A Muối là tên gọi ở nhà của Tiểu Thanh, còn đám bạn đồng môn của tôi thì gọi cô ấy là “Chúc Anh Đài” với ý ghép đôi trêu chọc… Thỉnh thoảng đôi má của Tiểu Thanh cũng hồng lên với đôi mắt long lanh trông đẹp tuyệt vời. Đến bây giờ, tôi vẫn thường nhớ về những kỷ niệm thời áo trắng nơi phố huyện của tôi.
2024 12 16 uk88 life-Tết năm nào cũng vậy, dù thế nào, mẹ tôi cũng ráng may cho tôi được một bộ đồ mới, trong bếp nhà tôi luôn có nồi thịt kho hột vịt với một chum dưa cải nhỏ được lèn chặt bằng cái thớt gỗ khá nặng. Mùng một, tôi xúm lại với đám bạn quê, đặt “bầu cua cá cọp” ở đầu hẻm, uống đá me, sương sáo… dưới bóng cây sâm ở cạnh mé sông. Tôi thường thích đi qua khu phố có nhiều người Hoa ở. Đó là một dãy phố cổ với mái ngói âm dương rêu phong nhàn nhạt, tôi có một cô bạn học nhỏ ở đấy! Nhà cô là hiệu thuốc Bắc, ông nội cô là một thầy thuốc khá nổi tiếng ở phố huyện, ông ấy thường đứng trầm ngâm bên quầy, còn bà nội cô, tóc bạc cắt ngắn, áo sẩm cài nút một bên, ngồi trên ghế mây, có lúc trông như pho tượng. Thi thoảng, khi đi ngang qua nhà cô bạn ấy, tôi được cô tặng cho một nụ cười bí ẩn, lòng tôi nghe xao xuyến, bồi hồi… A Muối là tên gọi ở nhà của Tiểu Thanh, còn đám bạn đồng môn của tôi thì gọi cô ấy là “Chúc Anh Đài” với ý ghép đôi trêu chọc… Thỉnh thoảng đôi má của Tiểu Thanh cũng hồng lên với đôi mắt long lanh trông đẹp tuyệt vời. Đến bây giờ, tôi vẫn thường nhớ về những kỷ niệm thời áo trắng nơi phố huyện của tôi.